Cứ nghĩ đón con muộn 30 phút chẳng sao, ai ngờ đó là lúc tôi mất con mãi mãi
Khi tôi có bầu 5 tháng, tôi mới phát hiện ra và nói cho người yêu tôi lúc đó là Long biết. Long nhìn cái que thử thai 2 vạch tôi đưa rồi đăm chiêu bảo:- Chịu thôi, nếu em muốn cưới thì phải đợi 2 năm nữa, khi anh có tiền trong tay đã, giờ có giết anh thì anh cũng không cưới em được.
Thế mà 3 ngày sau, tôi phát hiện ra Long đã thay đổi số điện thoại, biến mất khỏi chỗ trọ không dấu vết. Chúng tôi đã yêu nhau 2 năm nhưng giờ Long lại biến mất ngay sau khi tôi thông báo có thai. 1 tuần sau, tôi nghe tin anh làm đám cưới với cô con gái xấu xí của một vị giám đốc. Mọi thứ đã quá rõ ràng, tôi đã yêu phải một gã Sở Khanh và giờ anh ta đã bỏ tôi để lấy người phụ nữ khác.
Tôi đau khổ tột cùng, tôi đã đến bệnh viện để phá nhưng rồi lúc đó, tự nhiên tôi cảm thấy sợ. Tôi lại đi về nhà, nằm ôm bụng và nghĩ không biết mình sẽ làm gì tiếp theo khi công việc của mình chỉ đủ ăn, không dư dả đồng nào. Sẽ như thế nào nếu có một đứa bé ra đời và tôi bị mang tiếng chửa hoang? Tôi suy nghĩ nhiều lắm và càng nghĩ càng thấy mình rơi vào ngõ cụt. Nhưng cuối cùng, tôi lại quyết định giữ cái thai vì nghĩ, bây giờ nó đã thành hình, phá đi thì tội nghiệp.
Chỉ đến khi con gái tôi ra đời, ôm con trên tay, cảm nhận được hơi thở của nó tôi mới biết thế nào là cảm giác làm mẹ thực sự. Tôi thấy mừng vì mình đã giữ con lại, tôi hứa, từ giờ có cực khổ cỡ nào tôi cũng sẽ nuôi con gái mình nên người.
Sau khi sinh con, tôi về quê sống với bố mẹ một thời gian. Bố mẹ tôi lúc đầu cũng mắng mỏ dữ lắm nhưng rồi họ thấy con gái tôi đáng yêu quá nên rồi cũng xiêu lòng. Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Khi con gái tôi được 1 tuổi thì tôi bắt đầu đi làm lại. Cũng may là tôi xin được một công việc lương tháng 15 triệu nên dễ dàng nuôi được con ở thành phố.
Tôi cho con đi trẻ rồi hằng ngày đón con. Đến khi con tôi 3 tuổi, bé đã rất thông minh và năng động. Tôi càng thương con hơn khi nghĩ lại ngày trước có lần tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ nó. Ngày nào cũng thế, con gái tôi mang đến niềm vui cho tôi, nó cứ bi bô nói suốt ngày, hỏi đủ các thứ làm tôi hạnh phúc tột độ. Tôi đã nghĩ rằng, cuộc đời mình chỉ cần có con là hạnh phúc và đúng là thế thật.
Lúc con gái tôi được 5 tuổi, chẳng hiểu sao Long từ đâu xuất hiện. Anh ta tìm đến tôi rồi quỳ xuống chân tôi bảo:
- Vân ơi, tha lỗi cho anh, anh đã quá sai lầm khi bỏ em để đi lấy người khác. Anh hối hận quá!
- Anh cút đi, tôi không quen anh, đừng có nói chuyện với tôi.
- Anh xin em, giờ anh khoog thể có con được nữa, em cho anh nhận con.
- Không đời nào, con tôi không có bố.
Nói rồi tôi đuổi Long đi, từ hôm đó, tôi không biết rằng Long đã đổi kế hoạch, anh ta đi theo tôi và con chứ không xuất hiện ở nhà tôi nữa. Sau khi biết được chỗ con tôi học, anh ta lên kế hoạch để bắt con tôi đi.
Tôi hoàn toàn không biết điều đó. Hôm đó, tôi có việc bận ở công ty và tôi đã đón con muộn. Tôi cứ ở đó cố gắng làm xong việc dù việc này tôi có thể mang về nhà để làm, nhìn đồng hồ, thấy trễ giờ đón con 30 phút, tôi chậc lưỡi: “Có 30 phút thôi mà, cô giáo vẫn còn giữ con, chả việc gì phải sợ”.
Nhưng khi tôi đến nơi, tôi thấy một đám đông vây quanh. Tôi chạy đến thì thấy Long ở đó, bên dưới đường là con gái tôi đang nằm bất tỉnh nhân sự, máu chảy lênh láng. Tôi gần như ngất đi.
- Sao lại như thế này? Có chuyện gì vậy? Sao anh lại ở đây?
- Anh… anh chỉ đến đón con thôi mà… nhưng con chạy ra đường… nó chạy nhanh quá nên bị taxi tông.
Cô giáo đứng đó lắp bắp:
- Anh này bảo là chồng chị ở nước ngoài mới về, trước em cũng nghe chị bảo vậy, anh còn cho tôi xem ảnh chụp chung, có cả số điện thoại của chị nữa nên tôi cho anh ấy đón bé. Tôi gọi cho chị mãi không được.
- Anh định đón con về nhưng con bé vùng chạy ra đường… Anh xin lỗi.
Mọi lời nói lúc đó của những người xung quanh giờ không còn nghĩa lý gì với tôi. Tôi ôm lấy con khóc nức nở. Giá như tôi đừng ham công tiếc việc, giá như tôi nhìn thấy sự đe dọa khi Long đột ngột xuất hiện thì con gái tôi đã không phải nhận cái kết đau khổ thế này. Tôi gào lên:
- Mẹ giết con rồi con ơi.
Khi đó, con tôi đã tắt thở. Long sau một hồi phân bua thì cũng biến mất, chỉ còn tôi ngồi đó, ôm đứa con nhỏ tội nghiệp vào lòng. Tôi không ngờ rằng cuối cùng ông trời lại cướp đứa con của tôi đi theo cách này. Giờ tôi phải sống sao đây?
HÌNH ẢNH CHỈ NHẰM MỤC ĐÍCH MINH HOẠ